Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

CHƯƠNG 14 - Thư 1 Gửi Tín Hữu Cô-rin-tô

 Thứ bậc các đặc sủng để mưu cầu ích chung
(1) Anh em hãy cố đạt cho được đức mến, hãy khát khao những ơn của Thần Khí, nhất là ơn nói tiên tri. (2) Thật vậy, kẻ nói tiếng lạ thì không nói với người ta, nhưng là nói với Thiên Chúa, bởi vì chẳng ai hiểu được: nhờ Thần Khí, kẻ ấy nói ra những điều nhiệm mầu. (3) Còn người nói tiên tri thì nói với người ta để xây dựng, để khích lệ và an ủi. (4) Kẻ nói tiếng lạ thì tự xây dựng chính mình; người nói tiên tri thì xây dựng Hội Thánh. (5) Tôi muốn cho tất cả anh em nói các tiếng lạ, và nhất là tôi muốn cho anh em nói tiên tri. Người nói tiên tri thì cao trọng hơn người nói các tiếng lạ, trừ phi người này giải thích để xây dựng Hội Thánh.
(6) Thưa anh em, giờ đây, giả như tôi đến cùng anh em mà chỉ nói các tiếng lạ, giả như lời nói của tôi không đem lại cho anh em một mặc khải, một sự hiểu biết, hay không phải là một lời tiên tri, một lời giáo huấn, thì nào có ích gì cho anh em? (7) Như thế, có khác chi những nhạc cụ không hồn, như sáo như đàn: nếu âm thanh không rõ, thì làm sao nhận ra được cung nhạc tiếng đàn? (8) Thật vậy, giả như kèn chỉ phát ra một tiếng vu vơ, thì ai sẽ chuẩn bị chiến đấu? (9) Anh em cũng thế: nếu miệng lưỡi anh em chẳng nói những lời có thể hiểu được, thì làm sao người ta biết điều anh em nói? Anh em chỉ nói bông lông thôi! (10) trong thiên hạ, có rất nhiều thứ ngôn ngữ, nhưng không có thứ nào là vô nghĩa. (11) Vậy nếu tôi kông biết giá trị của ngôn ngữ, thì tôi sẽ là kẻ man dã đối với người nói, và người nói là kẻ man dã đối với tôi. (12) Anh em cũng vậy: vì khao khát những ơn của Thần Khí, anh em hãy tìm kiếm để được dồi dào các ân huệ đó, nhằm xây dựng Hội Thánh.
(13) Vì thế, kẻ nói tiếng lạ thì phải xin cho được ơn giải thích. (14) Thật vậy, nếu tôi cầu nguyện bằng tiếng lạ thì lòng tôi cầu nguyện, nhưng trí tôi chẳng thu được kết quả gì. (15) vậy, phải làm sao? Tôi sẽ cầu nguyện với tấm lòng, nhưng cũng cầu nguyện với trí khôn nữa. Tôi sẽ ca hát với tấm lòng, nhưng cũng ca hát với trí khôn nữa. (16) Quả thế, nếu bạn chỉ chúc tụng với tấm lòng thôi, thì làm sao hạng người ngoài cuộc có thể thưa "Amen" lúc bạn dâng lời tạ ơn, vì người đó không biết bạn nói gì? (17) Ðã hẳn, lời tạ ơn của bạn tốt đẹp thật, nhưng không xây dựng cho người khác. (18) Tôi cảm tạ Thiên Chúa vì tôi nói các tiếng lạ nhiều hơn tất cả anh em, (19) nhưng trong cộng đoàn, thà tôi nói năm ba tiếng có thể hiểu được để dạy dỗ kẻ khác, còn hơn là nói hàng vạn lời bằng tiếng lạ.
(20) Thưa anh em, về mặt phán đoán thì đừng sống như trẻ con; về đàng dữ, sống như trẻ con thì được, nhưng về mặt phán đoán thì phải là người trưởng thành. (21) Trong Lề Luật có chép: Chúa phán rằng: Ta sẽ dùng những người nói tiếng khác lạ và môi miệng người ngoại quốc mà nói với dân này; dù thế, chúng cũng chẳng nghe Ta. (22) Vì thế, các tiếng lạ được dùng làm dấu hiệu, không phải cho những người tin, mà cho những kẻ không tin; còn lời ngôn sứ thì không phải là cho những kẻ không tin, mà cho những người tin. (23) Vậy giả như cả cộng đoàn họp lại một nơi và mọi người đều nói các tiếng lạ, mà khi đó có người ngoài cuộc hay người không tin đi vào, thì họ chẳng bảo là anh em điên sao? (24) Còn nếu mọi người đều nói tiên tri, mà có người không tin hoặc người ngoài cuộc đi vào, người đó sẽ thấy mình bị mọi người khiển trách, mọi người xét xử. (25) Những điều bí ẩn trong lòng người đó sẽ bị lộ, và như thế, người đó sẽ sấp mình xuống mà thờ lạy Thiên Chúa, tuyên bố rằng: "Hẳn thật, Thiên Chúa ở giữa anh em".
Các đặc sủng. Quy luật thực tiển.
(26) Vậy, thưa anh em, phải kết luận thế nào? Khi anh em hội họp, người thì hát thánh ca, người thì giảng dạy, người thì nói lời mặc khải, người thì nói tiếng lạ, người thì giải nghĩa: tất cả những điều ấy đều phải nhằm xây dựng Hội Thánh. (27) Nếu có nói tiếng lạ, thì chỉ hai hoặc tối đa ba người nói thôi, mỗi người cứ theo phiên mà nói, và phải có một người giải thích. (28) Nếu không có người giải thích, thì phải giữ thinh lặng trong cộng đoàn, mỗi người chỉ nói với mình và với Thiên Chúa thôi. (29) Về các ngôn sứ, chỉ nên có hai hoặc ba người lên tiếng thôi, còn những người khác thì phân định. (30) Nếu có ai ngồi đó được ơn mặc khải, thì người đang nói phải im đi. (31) Mọi người có thể lần lượt nói tiên tri, để ai nấy đều được học hỏi và khích lệ. (32) Ngôn sứ thì làm chủ những cảm hứng tiên tri của mình, (33) bởi vì Thiên Chúa không phải là Thiên Chúa gây hỗn loạn, nhưng là Thiên Chúa tạo bình an. Như thói quen trong mọi cộng đoàn các thánh, (34) phụ nữ phải làm thinh trong các buổi họp, vì họ không được phép lên tiếng; trái lại, họ phải sống phục tùng như chính Lề Luật dạy. (35) Nếu họ muốn tìm hiểu điều gì, thì cứ về nhà hỏi chồng, bởi vì phụ nữ mà lên tiếng trong cộng đoàn thì không còn thể thống gì. (36) Lời Thiên Chúa có phát xuất từ anh em không? Hay lời ấy chỉ đến với một mình anh em mà thôi? (37) Nếu ai tưởng mình là ngôn sứ hoặc được Thần Khí linh hứng, thì hãy nhìn nhận rằng các điều tôi viết đây là mệnh lệnh của Chúa. (38) Ai không nhận biết điều ấy, thì cũng không được Chúa biết đến.
(39) Cho nên, thưa anh em, anh em hãy khao khát ơn nói tiên tri và đừng ngăn cấm nói các tiếng lạ. (40) Nhưng hãy làm mọi sự cách trang nghiêm và có trật tự.
CHIA SẺ
 Có khi nào bạn tự hỏi: tại sao mình lại đi tham dự Thánh lễ? Dân Chúa tập hợp cho một mục đích: thờ phượng Thiên Chúa. Họ thờ phượng Ngài qua việc cầu nguyện và ca ngợi (c.15), dạy dỗ và giảng dạy (c.3). Thờ phượng phải đem đến kết quả tôn vinh Thiên Chúa, phúc lành cho dân Chúa (c.3), và sợ hãi cũng như kết án đối với những người tội nhân (c.23-25).
Nhưng vì để những điều này xảy ra, Đức Giê-su Ki-tô phải là Đức Chúa của cuộc đời chúng ta, và chúng ta phải thuộc về Thần Khí. Nếu chúng ta đến nhà thờ để khoe khoang đời sống thiêng liêng của mình, chúng ta sẽ không chỉ đánh mất phúc lành của mình nhưng còn gây cho những người khác cùng một hậu quả như vậy. Chúng ta đến là để tôn kính Ngài.
Một từ chủ chốt của chương này đó là xây dựng (c.3-5,12,17,26). Việc tham gia phụng vụ phải để tôn vinh Thiên Chúa và xây dựng nên các thánh, chứ không phải để những người tham dự trở nên tự đắc.
Mỗi người tín hữu với những quà tặng được ban cho như những nốt nhạc khác nhau để cùng hòa lên thành một bản nhạc để ca tụng Thiên Chúa. Đâu là âm thanh mà cuộc sống của bạn phát ra? Âm thanh trong cuộc sống của bạn có khác với âm thanh của thế gian chăng? Âm thanh đó được vang lên giữa nơi phố chợ như thế nào? Trong đời sống hôn nhân của bạn? Trong công việc làm của bạn? Giữa những người bạn hữu khác của bạn? Trong gia đình của bạn? Và trong cộng đoàn nơi bạn thuộc về? Âm thanh đó có hợp với những nốt nhạc khá  để hòa lên khúc ca tôn vinh Thiên Chúa?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC