Thứ Tư, 20 tháng 2, 2013

CHƯƠNG 10 - TÔ-BI-A

1 Trong thời gian ấy, ông Tô-bít tính từng ngày một, xem mất bao nhiêu ngày đi, bao nhiêu ngày về. Khi đã mãn hạn ước định cho ngày về, mà vẫn chưa thấy con,
2 ông tự nhủ: "Hay là nó bị giữ lại ở đó? Hoặc là ông Ga-ba-ên đã chết và không có ai để trao bạc lại cho nó?" 3 Và ông bắt đầu lo buồn. 4 Bà An-na, vợ ông, nói: "Con tôi đã biến mất rồi; nó không còn ở giữa đám người sống nữa!" Bà bắt đầu kêu la, thương khóc con và nói: 5 "Khốn cho mẹ, con ơi! Con là ánh sáng cho đôi mắt mẹ, mà mẹ lại để con đi!" 6 Ông Tô-bít nói với bà: "Nín đi em, đừng lo lắng gì, con nó mạnh khoẻ mà! Chắc hẳn là có chuyện gì trục trặc đã xảy ra cho chúng ở đó; người cùng đi đường với nó là người đáng tin cậy và là người anh em của chúng ta. Ðừng lo buồn về nó nữa em; rồi nó sẽ có mặt ở đây mà!" 7 Bà trả lời: "Ông im đi để tôi được yên, và đừng có lừa gạt tôi: con tôi đã biến mất rồi!" Và mỗi ngày bà chạy ra ngoài, ngó trước ngó sau con đường con bà đã ra đi; bà không nghe ai hết, và khi mặt trời lặn, bà trở về nhà, ai oán khóc than suốt cả đêm, không tài nào ngủ được.

Người cùng đi đường với nó là người đáng tin cậy
8 Sau khi ông Ra-gu-ên đã làm tiệc cưới mười bốn ngày cho con gái như đã thề, Tô-bi-a đến bên ông và thưa: "Xin cha để con đi, vì con biết cha mẹ con tưởng sẽ không còn nhìn thấy con nữa. Vậy giờ đây, thưa cha, con van cha hãy để con đi về nhà cha con. Con đã nói cho cha biết là con đã để người ở lại trong tình trạng nào rồi." 9 Ông Ra-gu-ên nói với Tô-bi-a: "Ở lại đây con, ở lại với cha! Cha sẽ sai người đến anh Tô-bít, cha con, để đem tin tức của con cho người." Nhưng Tô-bi-a thưa: "Không thể được! Con xin cha để con đi khỏi đây về nhà cha con." 10 Ông Ra-gu-ên liền đứng dậy, trao cho Tô-bi-a người vợ của chàng là Xa-ra, cùng với phân nửa tài sản của ông gồm tôi trai, tớ gái, bò, cừu, lừa, lạc đà, y phục, tiền bạc và đồ dùng. 11 Ông để cho họ ra đi phấn khởi; ông chào từ biệt Tô-bi-a và nói: "Con đi mạnh giỏi và bình an! Xin Ðức Chúa trên trời cho con và Xa-ra, vợ con, thành đạt, và ước gì cha được nhìn thấy con cái của chúng con trước khi cha nhắm mắt!" 12 Rồi ông nói với Xa-ra, con gái ông rằng: "Con hãy về nhà cha mẹ chồng con, vì từ nay các ngài là cha mẹ con, như thể các ngài đã sinh ra con vậy. Con gái của cha, thôi, con đi bình an! Cha mong được nghe toàn những tin tốt lành về con, bao lâu cha còn sống!" Ông hôn họ và để họ ra đi.
Con đi mạnh giỏi và bình an !
13 Rồi đến lượt bà Ét-na nói với Tô-bi-a: "Này con và cũng là người anh em yêu quý! Nguyện xin Ðức Chúa cho con được trở về đây và cho mẹ được nhìn thấy con cái của con khi mẹ còn sống, cũng như của Xa-ra, con gái của mẹ, trước khi mẹ nhắm mắt! Trước mặt Ðức Chúa, mẹ gởi gắm con gái mẹ cho con. Suốt đời con, đừng bao giờ làm cho nó phải buồn. Chúc con đi bình an! Từ nay, mẹ là mẹ con, và Xa-ra là em gái con. Mong tất cả chúng ta được thành đạt như nhau, mọi ngày trong suốt cuộc đời!" Bà hôn cả hai người và để họ phấn khởi ra đi.
14 Thế là Tô-bi-a rời khỏi nhà ông Ra-gu-ên, ra đi phấn khởi, hân hoan; cậu chúc tụng Chúa Tể trời đất, là Vua muôn loài, vì Người đã làm cho cuộc hành trình của cậu thành công. Ông Ra-gu-ên nói với cậu: "Chúc con được phước thờ cha kính mẹ, bao lâu các ngài còn sống!"
 
CHIA SẺ
Nơi con cái mình, các bậc sinh thành phải đón nhận một sự cam kết lớn lao trong cuộc đời mình. Các bậc cha mẹ phải dành sự quan tâm lớn cho con cái và làm mọi thứ mà Sự Dữ không thể cướp chúng khỏi tầm tay của mình. Nhưng trên thực tế hiện nay không ít bậc cha mẹ quan tâm đến việc thành danh của con cái mình hơn là thành nhân, đặc biệt thành con cái Chúa. Dưới đây là một vài tâm tình của gia đình Tobia và Xa-ra mà chúng ta có thể rút ra những kinh nghiệm nào đó cho gia đình mình.
Hãy im đi. Cả bố mẹ của Tobia đã để cho sự lo lắng của mình ảnh hưởng đến sự trao đổi đối thoại để giúp cả hai ông bà hiểu được nỗi lòng của mình và nâng đỡ nhau. Tuy vậy, một mặt để trấn an cảm xúc tiêu cực của người khác, để động viên bản thân bằng những suy nghĩ tích cực, nhưng sự chạy trốn này không đem lại kết quả tốt mà để lại những tổn thương nào đó. Gia đình tôi có cách đối thoại nào, và cách áp dụng hiện tại trong gia đình tôi có đem lại sự thông cảm cho nhau?
Nỗi lòng của cha mẹ. Cảm xúc của bố mẹ  Xa-ra cũng không giải quyết được bằng sự níu kéo, nhưng bằng thái đội đối diện với thực tế. Sự nhắn nhủ của người cha, những bài học mà ông dạy cho Tobia trong cách xử thế. Lời gửi gắm của người mẹ, thay vì có những mệnh lệnh thì bà khéo léo gửi gắm con gái mình bằng những lời rất chân tình. Tôi chuẩn bị cho con cái mình như thế nào để rồi khi tôi phải “cắt nhau” con mình một lần nữa, đứa con của tôi sẽ bước vào một thế giới mới độc lập với tôi hơn, và trưởng thành hơn?
Ứng xử của người con. Tobia có thể chọn những giài pháp khác để làm yên làm cha mẹ. Chỉ có người con thật sự yêu thương bố mẹ, mới hiểu được tâm tình của các bậc sinh thành và có những chọn lựa hành động phù hợp nhất. Tobia cũng không vì bữa tiệc vui của đời mình, không bì những giải pháp thay thế nghe có vẻ hợp lý (cho người báo tin), anh muốn chính mình giải quyết những bận tâm của bố mẹ đang lo lắng cho mình. Trong tư cách là những người con trong gia đình, tôi có hay chọn những giài pháp thỏa hiệp, và dễ dàng để đồng hành với các bậc sinh thành, hay chọn giải quyết bằng tinh thần yêu thương và đầy trách nhiệm?

2 nhận xét:

  1. Lạy Chúa, chương 10 này là tấm gương soi cho con nhìn lại tình yêu của mình. Có những lúc con đã chẳng khác nào bà An-na, chỉ biết nhìn vào nỗi đau của chính mình mà quên đi rằng con cần phải cảm thông, an ủi, khích lệ, và chia sẻ với người thân con nỗi đau của họ nữa. Tình yêu mang màu sắc ích kỷ này đã khiến con bỏ lỡ bao cơ hội để được gần gũi với người thân yêu của mình và cùng họ lớn lên. Có những lúc con thấy mình giống như ông Ra-gu-ên lúc đầu, muốn nắm giữ lại cho mình những gì mình yêu quý, không muốn rời xa. Tình yêu mang màu sắc chiếm hữu này đã góp phần bóp nghẹt sự sống của người thân con, không cho họ một cơ hội để thử nghiệm chính họ.

    Chúa ơi, khi con nhận ra được rồi, xin cho con có can đảm biết buông ra như ông Ra-gu-ên và bà Ét-na: trao phó người thân cho Thiên Chúa, chúc lành, khuyên bảo, và tin tưởng vào họ. Mỗi ngày, xin cho con được giống ông Tô-bít hơn: có lo lắng buồn sầu, nhưng vẫn vững tin vào Thiên Chúa, và vẫn ôn tồn, nhẹ nhàng an ủi, khích lệ người thân mình. Và nhất là, xin cho con được sự nhất quyết của Tô-bi-a: mạnh mẽ vượt qua khó khăn để đạt được điều mình muốn cho mình và cho người thân. Tình yêu dấn thân với lòng quyết tâm và kiên nhẫn sẽ làm cho con và người thân trưởng thành hơn, lớn lên hơn trong tương quan mật thiết với nhau. Lạy Chúa, trên hết, xin cho con cũng có được những đức tính này trong tình yêu với Chúa, để không gì có thể ngăn cản được tình yêu Chúa đến với con và ngược lại, ngõ hầu tình yêu Chúa sẽ nâng bước con về phía Chúa mà hoán cải con tận căn và lấp đầy những hố sâu ngăn cách giữa chúng con. Con chân thành cầu xin như vậy, lạy Chúa là Cha rất nhân từ của con.

    Trả lờiXóa
  2. Chương 10
    "Xin Cha để con đi, vì con biết cha mẹ con tưởng sẽ ko còn nhìn thấy con nữa"

    Con nhận thấy lương tâm người con thảo ở đây. Rõ nét phân định " đâu là tình yêu, đâu là trách nhiệm?" Dễ thương quá sức.

    " Con đi mạnh giỏi và bình an"
    " Cha mong được nghe toàn những tin tốt lành về con, bao lâu cha còn sống"

    Một tấm lòng của người Cha phúc đức và nhân hậu, chỉ là con gái lập gia đình và chàng rể mới toanh mà Ông yêu thương hết mực, dặn đủ điều. Giống cảnh con rời nhà đi học đại học quá. Ba và em thì đi cùng còn mẹ thì khóc ko dám tiễn đưa.

    " Trước mặt Đức Chúa, mẹ gửi gắm con gái mẹ cho con, suốt đời con, đừng bao giờ làm cho nó phải buồn. Chúc con đi bình an"

    Người mẹ này cũng vậy, con thấy sự yêu thương có vẻ rơi nước mắt đứt từng khúc ruột ở đây.
    Rõ là đời nào cũng vậy, con gái lập gia đình thì mẹ cha nào cũng đầy lo lắng vui buồn lẫn lộn. Có lẽ họ dư biết " trong nhờ đục chịu", âu cũng là duyên nợ " biết bến nào đục, bến nào trong"
    Ai nuôi con rồi cũng coi con hơn ngọc ngà châu bấu, đâu phải con của người nghèo thì giá rẻ hơn, hoặc là cha mẹ giàu yêu con hơn cha mẹ nghèo.
    Vậy mà cho đến nay, còn rất nhiều quan điểm lệch lạc " Mày là con gái, xuất giá tòng phu".

    Con cảm thấy thương Ba Má thật nhiều, nhớ đến Ba má, mặc dù con rất gần gủi Ba Má nhưng như chưa hề thấy đủ. Nhất là hh sách này.

    Con ước mong, nam nữ bình đẳng thật sự, là vợ chồng thì tình yêu và trách nhiệm đi đôi, sao cho thật cùng nhau hướng tốt. Ước mong đừng một ai cho rằng: Vì mình là nữ là được đòi hỏi theo nghĩa phái yếu, vì mình là nam nhi nên phải sĩ or phải ta đây đại trượng phu. Yếu mạnh mà chi, dung hòa là được, cùng vui cùng khổ ko hề chì chiết than vãn hơn thua nhau chi. Cùng nhau thăng tiến đời sống Đức Tin và cuộc sống là được.

    Xin Chúa yêu thương Nhân Loại nhiều nhiều.
    Amen

    Trả lờiXóa

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC